NÓI EM NGHE ANH SẼ KHÔNG RỜI ĐI
Matthew nắm lấy bàn tay phải của tôi, những ngón tay của cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi trên ngón áp út của tôi. Cậu ấy nhìn rất lâu, dường như tập trung tất cả sự chú ý vào đó. "Mẹ em bảo con gái có nốt ruồi ở đó tình duyên thường lận đận, không xứng có được hạnh phúc. Có lẽ, cũng đúng nhỉ?"Tôi bật cười, nửa đùa nửa thật đùa một câu.Matthew dường như không vui với một câu nói xúi quẩy như vậy, cậu cầm lấy cây bút đen trên bàn, nhanh chóng vẽ lên đó thêm một hình tam giác ở phía dưới. Tôi quan sát sườn mặt của cậu ấy, đôi mắt chăm chú vẽ thêm một chìa khó trên ngón áp út của chính cậu."Như vậy Gia Nghi sẽ không còn chịu đựng những trói buộc đó nữa bởi vì anh sẽ đến và cởi trói cho em."Matthew tôi quen biết vốn không nói mấy lời có vẻ hoa mỹ này, nhưng lạ thay lần này, tôi lại thích nghe.Vào năm chúng tôi bước qua ngưỡng cửa 18, chúng tôi đã cùng nhau xăm những nét vẽ nguệch ngoạc của cậu vẽ năm ấy.Tôi hi vọng Trần Vũ Thành Trung và Cổ Ngọc Gia Nghi có thể bên nhau.…